Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Nếu có kiếp sau Anh nguyện cùng Em Hóa Bướm

 
Nhiên cùng Hạo chia tay, hơn hai năm tình cảm, cùng lời nguyền hẹn ước trong hai năm vào giây phút nầy đã tan thành mây khói. Nhiên không khóc, cũng không níu kéo, chỉ lặng lẽ, bình tĩnh chấp nhận tất cả. Nhiên là một cô gái trong sáng như nước, nàng vẫn luôn sầu muộn, nhưng lại để lộ ra vẻ bình tĩnh, kiêu ngạo như thế. Nhiên rất thích bươm bướm, nàng từng nói với Hạo rằng: “Nếu có kiếp sau, em tình nguyện làm một con bươm bướm, có thể cùng người mình yêu tự do bay lượn, không sợ cuộc đời ngắn ngủi, chỉ cần đã từng trải qua những giây phút hạnh phúc là đủ rồi.”

Nào ai ngờ, vận mệnh của nàng cũng giống như một con bươm bướm, thê mĩ động lòng người …

Thực ra, Hạo vẫn còn rất yêu Nhiên, hắn đưa ra lời đề nghị chia tay, là bởi vì người thứ ba mới xuất hiện. Cô ta là một thiên kim tiểu thư giàu có, cô mê đắm Hạo, dùng đủ cách để câu dẫn Hạo. Ban đầu, Hạo có từ chối, nhưng sau này, Hạo biết, cô ấy có thể cho hắn những thứ mà Nhiên không cho được. Như quần áo hàng hiệu, xe thể thao đắc đỏ, và thứ quan trong nhất chính là triển vọng trong tương lai. Những thứ đó đã làm Hạo rung động, cho nên Hạo đầu hàng…

Hắn sắp cùng bạn gái mới qua Australia du học.

Nhiên đã sớm biết hết mọi việc. Nàng không đi tiễn Hạo. Nhưng mà, nàng lại thầm khóc một mình suốt cả đêm dài đằng đẳng, tim của nàng rỉ máu, nhưng nàng lại không muốn cho người khác biết.

Vì muốn quên đi đau khổ, Nhiên bắt đầu liều mạng làm việc. Ban ngày đi làm, buổi tối rãnh rỗi thì nàng tới cô nhi viện làm công ích, bởi vì Nhiên trưởng thành tại đây. Nàng kể chuyện cổ tích cho lũ trẻ nghe, dạy chúng ca hát, chơi đùa cùng với chúng, giúp đỡ các sơ giặt giũ quần áo, nấu cơm, cứ ở nơi nào có Nhiên, thì nơi đó tràn ngập tiếng cười.

Thỉnh thoảng, Nhiên cũng có ghé qua nhà cha mẹ của Hạo, thu dọn nhà cửa. Chỉ có điều rất ít trò truyện, hay ăn cơm cùng với bọn họ. Mỗi lần tới đây dọn dẹp, nàng liền vội vã rời đi. Bởi vì trong nhà chỉ có một đứa con đó chính là Hạo, Hạo đi rồi nên trong nhà chỉ còn lại hai người già cô độc, vì thế nàng mới làm như vậy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Hạo cùng với bạn gái của hắn tốt nghiệp, trở về đất nước thân thương, nhưng Hạo lại có cảm giác trong nhà vẫn còn tồn tại bóng dáng của Nhiên. Ở ngoài sân có loại hoa bách hợp mà Nhiên thích, khăn trải bàn lúc ăn cơm cũng là màu sắc cùng hoa văn mà Nhiên thích, trong nhà còn có đôi dép lê mang kiểu dáng mà Nhiên thích, mọi thứ dường như đang muốn làm rõ điều gì đó.

Hạo tìm cha mẹ, hỏi: “Có phải Nhiên vẫn thường hay tới nhà?”

Cha mẹ Hạo vốn muốn dấu giếm việc này, nhưng thấy con như thế, biết dấu không được, bọn họ do dự một hồi, thú thật: “Hạo, thực ra trong ba năm con vắng nhà, Nhiên vẫn thường tới đây chăm sóc bọn ta, thay bọn ta giặc đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nàng là một cô gái tốt. Hạo, bây giờ con đã trở về rồi, bọn ta muốn con suy nghĩ, xem nên có trở về với Nhiên được hay không? Còn nữa, bọn ta muốn nhận Nhiên làm con gái nuôi…”

Nghe tới đó, Hạo giận tím mặt, nói với cha mẹ: “Không thể nào, con cùng nàng ấy đã chia tay lâu như vậy, sao lại có thể lại bắt đầu thêm lần nữa, còn nữa, nếu chuyện này nếu lỡ để cho bạn gái của con biết thì phải làm sao hả? Các người sao lại hồ đồ như vậy?”

Nói xong, Hạo liền xoay người rời khỏi nhà, hắn thông qua bạn bè tìm thấy Nhiên. Hắn hẹn nhiên gặp ở một quán cà phê, ba năm không thấy, Nhiên vẫn không hề thay đổi, thân thể gầy gò, đôi môi mỏng manh, chiếc váy liền áo màu trắng, còn có loại khí chất sầu muộn nhưng lại kiêu ngạo kia nữa. Mà Hạo, đã thay đổi hoàn toàn, quần áo hàng hiệu, xe hơi xa hoa, còn có bộ dáng trang nghiêm của một sinh viên vừa mới du học về nước.

Hạo không quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi Nhiên: “Vì sao mấy năm nay lại chiếu cố cha mẹ của ta?”

Nhiên không lên tiếng, hơi cúi đầu uống ly cà phê của mình. Hạo có hơi tức giận, hắn hỏi Nhiên. “Cô làm như vậy là muốn ta cảm thấy áy náy sao? Hay là cô muốn thông qua cha mẹ ta để cứu vãn điều gì? Ta hiện tại nói cho ngươi biết, KHÔNG THỂ NÀO, ta cùng bạn gái chuẩn bị…”

“Tôi làm như vậy, không vì cái gì cả.” Nhiên đột ngột đứng dậy ngắt lời của Hạo, và nói với Hạo. “Tôi chỉ vì từ nhỏ không có cha mẹ, nên muốn hưởng thụ cảm giác yêu thương của cha mẹ mà thôi. Anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Nhiên nói xong lập tức rời khỏi. Nhìn bóng dáng của Nhiên đang đi xa, Hạo thầm nói trong lòng: Nhiên, mãi mãi vẫn là Nhiên, luôn luôn lãnh ngạo như thế, chỉ sợ, ngay cả lúc chúng ta chia tay, nàng ngay cả một giọt lệ cũng không nhỏ xuống.

Sau khi Hạo trở về, nhờ quan hệ của cha vợ, nên được đảm nhiệm chức quản lí ở một công ti, tiền đồ rất sáng lạn. Tiếc rằng, ý trời khó đoán, trong một lần trên đường đi làm, Hạo không cẩn thận gây tai nạn xe cộ, và không may là ảnh hưởng rất nghiêm trong tới mắt, cần phải phẫu thuật, nhưng quan trọng là cần phải có người hiến màng giác mạc, nếu như không có, thì Hạo có lẽ sẽ đui mù cả đời.

Khi biết được tin này, bạn gái của Hạo không chút do dự lựa chọn chia tay. Hạo cười khổ, thì ra tình cảm trong ba năm nay không đáng giá chút nào. Cuộc sống của Hạo bắt đầu khốn khó, công việc không có, chia tay bạn gái, tuổi còn trẻ mà phải mù lòa của đời. Hạo mất hết niềm tin, tinh thần sa sút, ai khuyên cũng không được. Lúc này cha mẹ mới thuê một chuyên viên đặc biệt chăm sóc hắn. Vị y tá này chưa bao giờ nói chuyện, chỉ lẳng lặng chăm sóc hắn, mặc kệ hắn đang buồn bực ra sao, nhưng cô vẫn giúp hắn ra ngoài tản bộ, giúp hắn nấu cơm, giặt giũ.

Kỳ thật, Hạo có thể cảm thấy được, người luôn luôn ở bên cạnh chiếu cố hắn không phải là ai khác, đó chính là Nhiên. Mà mỗi lần Hạo hỏi: “Cô là Nhiên đúng không, cô nói cho ta biết đi, có được không?” Nhưng trả lời hắn chỉ là im lặng. Dưới sự chiếu cố của Nhiên, tâm tình của hắn cũng từ từ có chuyển biến tốt, thỉnh thoảng lại kể chuyện cười cho Nhiên nghe, và mỗi lần như thế, Nhiên chỉ điều lẳng lặng nhìn hắn mà nhẹ cười.

Một ngày vào ba tháng sau, bác sĩ đột nhiên thông báo với hắn: “Có người chịu hiến màng giác mạc cho ngươi, sau khi phẫu thuật ngươi liền có thể thấy được ánh sáng.”

Hạo nghe được, vừa hưng phấn lại vừa kích động, hắn hỏi thầy thuốc: “Là ai tình nguyện hiến giác mạc cho ta? Ta muốn gặp mặt người nhà của người này để cám ơn.”

Thầy thuốc lắc đầu. “Không cần, người hiến tặng không báo tên, ngươi chỉ cần đợi phẫu thuật xong là được rồi.”

Hạo rất muốn nói tin tốt này cho Nhiên, nhưng mấy ngày hôm nay Nhiên lại không tới. Hạo rất vội vàng hỏi cha mẹ: “Nhiên đầu rồi? Con muốn gặp nàng.”

Nhưng cha mẹ hắn chỉ nói: “Nhiên ra ngoài làm việc, phải mất mây hôm nữa mới có thể trở về. Đợi khi ngươi phẫu thuật xong là có thể gặp nàng.”

“Thật không? Tốt quá, con sẽ lập tức đi phẫu thuật, phẫu thuật xong thì con sẽ được gặp nàng đúng không? Nếu con phẫu thuật thành công, chuyện đầu tiên mà con phải làm đó chính là bồi thường những năm đau khổ vừa qua mà nàng phải chịu đựng, sau đó con sẽ cưới nàng, cùng sống với nhau cho tới lúc già yếu, mãi mãi không rời xa nàng…”

Hạo thao thao bất duyệt, giống như một đứa trẻ đang cao hứng. Chạ mẹ của hắn cũng yên lặng gật đầu, nói: “Đúng vậy, việc phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”

Vài hôm sau, Hạo phẫu thuật thành công. Hôm nay là ngày hắn tháo vải băng, Hạo rất khẩn trương, cứ nghĩ tới sau khi mở to mắt là được gặp Nhiên thì rất kích động pha lẫn hưng phấn. Mà khi vải băng được tháo xuống rồi, thì đứng trước hạo chỉ có bác sĩ mặc áo trắng cùng cha mẹ với vẻ mặt tiều tụy. “Nhiên đâu? Con muốn gặp Nhiên.”

Nghe như thế, mẹ của hắn nhịn không được mà khóc thét, sau đó bất tỉnh mấy lần, Hạo cùng cha phải vất vả lắm mới khuyên được mẹ đang thương tâm. Cha Hạo kéo Hạo ra ngoài, mặt ông đầy lệ, kể với hắn một câu chuyện xưa: vào rất nhiều năm trước, có một đôi vợ chồng trẻ rất muốn sinh được con trai. Bởi vì trong thời phong kiến, không có con nối dỗi thì sẽ bị người khác chê cười cùng phỉ báng. Nhưng không nghĩ tới, người vợ nọ sau khi mang thai lại hạ sinh ra một đứa con gái. Đôi vợ chồng hồ đồ, đem con gái đưa tới cô nhi viện, lại ở đó nhận về một bé trai. Bọn họ chăm sóc chu đáo đứa bé trai này, nào ngờ, sau hai mươi năm, đứa bé trai đã trưởng thành mang bạn gái về nhà. Từ lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi. Trên cổ của cô gái kia có cái bớt màu đỏ, hơn nữa độ tuổi cũng sấp xỉ với nhau, thì ra cô gái đó chẳng phải người nào khác, mà chính là đứa bé gái năm xưa đã bị họ vứt bỏ.

“Hạo, con biết không? Đứa bé trai kia chính là con, còn bé gái kia chính là Nhiên. Thực ra, chúng ta đã sớm nhận ra nhau, nhưng Nhiên muốn chúng ta tiếp tục gạt con, nàng ấy không muốn con bị tổn thương. Con nằm viện, nàng cố ý tới chăm sóc con, nàng còn bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng vẫn luôn gạt mọi người. Kiếp nầy, chúng ta rất có lỗi với nàng. Nàng, nàng đã chết rồi, và cũng chính là nàng hiến giác mạc cho con. Đây là thư mà trước khi nàng đi đã để lại cho con.”

Cha run rẩy lấy một lá thư màu hồng phấn từ trong túi ra. Hạo nghe tới đó, nghĩ rằng nghe lầm, hiện giờ hắn không biết mình đang nằm mơ hay là sự thực. Hắn cầm lấy phong thư mà Nhiên để lại, nhẹ nhàng mở ra: Hạo, xin hãy cho em được gọi anh một cách thân thiết như vậy một lần cuối cùng. Em phải đi rồi, trước khi đi, em không có tâm nguyện gì khác, chỉ có một tâm nguyện duy nhất đó chính là hiến màng giác mạc cho anh. Em hi vọng anh biết quí trọng hai mắt của mình, quí trọng sinh mệnh của chính mình, thay em chăm sóc cha mẹ cho thật tốt. Hạo, anh biết không, tuy rằng chúng ta đã chia tay lâu như vậy, nhưng thực ra em vẫn luôn rất yêu anh, xin hãy cho phép em nói với anh một câu cuối cùng. Hạo! Em rất yêu anh, yêu không hối hận!

Vài hôm sau, Hạo từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, lẳng lặng mang theo hoa bách hợp đi tới trước mộ của Nhiên, hắn quì trên mặt đất, nói với Nhiên: “Nếu có kiếp sau, anh nguyện cùng em hóa bướm.”
(ST)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét