Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Vì em không xinh nên anh mới yêu em



- Anh có thể đếm đến 1000 để em ngủ nhưng … đừng bắt anh hát ru

- Anh hát tệ đến thế sao?

- Không phải. Vì anh hát rất hay, nên anh sợ em thức trắng đêm để đòi nghe anh hát.

Cô cười. Anh cũng cười:

- Thôi ngủ đi nào cô bé.

Cô ngoan ngoãn "vâng ạ" rồi tắt máy. Anh tưởng tượng cái cảnh cô rúc vào chăn ngủ, cười một mình. Chắc cô sẽ giống hệt một thiên thần.

***

Người ta sẽ như thế nào khi bắt đầu một tình yêu nhỉ? có lẽ là rất nhớ, rồi chờ, rồi mong gặp gỡ. Thi thoảng nghĩ về người ta cười vu vơ một mình. Thi thoảng như trẻ con cũng thèm nũng nịu. Cái cảm giác đó anh dành trọn vẹn cho cô. Có lẽ là anh đã yêu. Nhưng anh yêu vì điều gì nhỉ? Yêu cách nói chuyện thông minh và ngây thơ? Yêu giọng nói trong như chuông thuỷ tinh? yêu tiếng cười hồn nhiên không vướng bận? hay yêu tính hiếu thắng trẻ con của cô mà vẫn sâu sắc, tinh tế, dịu dàng? Chính anh cũng không dám chắc là vì điều gì nữa. Chính anh cũng không dám chắc đó có phải là tình yêu không nữa. 29 tuổi, 2 lần chia tay người yêu, anh hiểu anh không còn quá trẻ để dành thời gian cho những chuyện phiêu lưu nữa.

Anh cũng không còn lãng mạn đến mức tin vào những điều diệu kì có thể xảy ra trong cuộc sống. Đã nhiều lần anh tự nhắc mình hãy coi cô như một cô em bé nhỏ, và thôi đừng gọi điện nhiều như trước. Nhưng rồi mỗi đêm, trước khi đi ngủ, nỗi nhớ cồn cào thúc đẩy trái tim anh, thúc đẩy bàn tay anh bấm số. Anh biết mình đã yêu. Nhưng anh không muốn nói qua điện thoại. Anh háo hức biết bao khi có dịp đi công tác ở Hà Nội. Gặp cô, nhất định là anh sẽ nói.


***

Quán cafe.

Anh đến trước, đợi chờ cô gái mà anh quen qua 1 lần nhầm số. Tóc cô thật dài hay chấm ngang vai? mắt cô tròn thơ ngây hay sáng bừng nghịch ngợm? Có lẽ cô có một cái mũi thẳng đẹp và cao. Có lẽ cô có một nụ cười quyến rũ. Có lẽ... anh không dám hình dung thêm. Có thể tất cả những gì anh tưởng tượng là sai.

- Hi, anh!

Tiếng chuông thuỷ tinh lanh lảnh phía sau lưng. Anh quay người lại, sững sờ. Vì cô không xinh. Thật tệ. Chưa bao giờ cô nói là cô xinh, nhưng anh cố tình không tin điều đó.Ngoài mái tóc dài chấm lưng, ngoài ra chẳng có nét nào giống như anh tưởng tượng.

Trong khoảnh khắc, anh không làm chủ được cảm xúc của mình, chỉ nói được một câu (có lẽ là giản dị):

- Em ngồi đi.

Cô kéo ghế, ngồi xuống, gọi thêm 1 ly kem, xục thìa vào, ăn ngon lành. Anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình đang tụt dốc. Tự nguyền rủa bản thân đã tưởng tượng quá nhiều. Tự nguyền rủa mình vì đã đặt mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Cô ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn anh, hơi mỉm cười. Nụ cười thông cảm nhiều hơn là châm chọc. Nhưng anh thấy mình mất tự tin.

- Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi, phá tan sự im lặng của hai người.

- Oh yes, em thật...

- Không xinh - cô cười, chặn trước câu nói của anh - em nói rồi mà, nhưng nếu anh buồn về điều này, em sẽ khóc đó.

Trong câu nói của cô không có chút gì là hờn giận hay trách móc, giọng nói lách cách như những viên đá nhỏ trong suốt, va vào cốc thuỷ tinh. Anh nghe rất quen. Hằng tối. Mà giờ đây mới nhận thấy sự nguy hiểm của những người con gái thánh thiện và thông minh. Cho dù họ có xinh hay không. Anh mất tự tin. Không hẳn vì người con gái trước mặt. Mà vì anh tự thấy mình giả dối và tầm thường. Chưa bao giờ, anh nghĩ rằng hình thức lại ảnh hưởng đến tình cảm của anh nhiều đến vậy. Anh luôn nghĩ mình là người đàn ông tử tế và đàng hoàng, không nông cạn nhạt nhẽo. Vậy mà... Cũng may, anh chưa từng nói điều gì ngốc nghếch qua điện thoại với cô. Anh nhớ lại, trước khi đi, anh đã hào hứng biết bao nhiêu. Anh tưởng tượng ra gương mặt trẻ con và rất xinh của cô, tưởng tượng ra ánh nhìn dịu dàng và bàn tay mềm mại. Còn giờ đây...

Posted Image


Một năm trước, H nói lời chia tay. Tình yêu kéo dài 4 năm tưởng là mãi mãi cuối cùng tự dưng tan vỡ. Sự ngạo nghễ của người đàn ông không cho phép anh níu kéo H ở lại.

Nhưng từ lúc ấy, trái tim anh có một vết thương tưởng không sao hàn gắn nổi. Người đàn ông, càng được coi là cứng rắn bao nhiêu thì khi thất vọng cành mềm yếu bấy nhiêu. Và cũng chính vì thế, trong một lần say và gọi điện cho người bạn, anh nhầm vào số cô. Cái giọng nói trong vắt trẻ con đậm chất miền Bắc ấy cuốn hút anh ngay từ những câu nói đầu tiên. Cô kiên nhẫn nghe anh kể chuyện, ân cần chỉ cho anh cách giải say, khuyên bảo anh đi ngủ. Hôm sau anh gọi lại cho cô cảm ơn và ngỏ lời làm bạn. "Bạn điện thoại" cô khe khẽ cười. Cô và anh đã quen nhau như thế.

Mãi sau này, khi đã quen với việc nói chuyện cùng cô mỗi tối, có một lần anh hỏi lại:

- Sao lúc ấy biết anh nhầm số mà em vẫn nghe máy?

- Vì em nghĩ lúc ấy anh thật sự cần ai đó bên cạnh, em nghĩ là em có thể giúp anh.

Câu trả lời thành thật, đơn giản, không khoa trương nhưng anh xúc động đến lạ lùng.
Anh nghĩ là anh yêu cô. Cho đến lúc này, khi nhìn thấy cô hiển hiện trước mắt anh, vẫn giọng nói ấy, vẫn tiếng cười ấy, nhưng anh thấy trái tim mình đang chùng xuống. Kì lạ thật, cuộc sống giống như ta tưởng tượng thì vốn đã chẳng bao giờ là cuộc sống rồi. Tuy thế, mỗi tối, sau khi hoàn tất công việc, anh vẫn rủ cô đi chơi cùng. Bởi vì anh không có bạn bè hay bà con gì thân thiết ở đây, anh lại cũng không biết nhiều đường phố. Nhưng lâu dần, anh thật sự muốn đi cùng cô. Cái gì của Hà Nội qua giọng nói của cô cũng đều trở nên thân thiết và gần gũi. Cô đưa anh đi khắp các nẻo đường, kể cho anh nghe từng sự tích liên quan, cả sự tích từ ngày xửa ngày xưa, đến những sự tích liên quan đến cô của "những ngày đã qua gần và xa lắm". Cô như một con sóc bé nhỏ và nhanh nhẹn, và vô tư lự, đôi mắt một mí không bao giờ vướng một nỗi buồn.

- Chỗ này ngày trước bọn em hay đến lắm.

Anh nheo mắt nhìn cô, dò hỏi: "bọn em?"

- Là em và bạn trai em cũ của em đó mà.

- Sao lại là cũ chứ? sao các em lại chia tay?

Cô cười bình yên:

- Vì một ngày anh ấy nhận ra là không còn yêu em nữa.

Anh không nói gì, lặng yên nhìn cô. Trên gương mặt bình thản dường như không có biểu hiện gì khác thường, nhưng anh nhận thấy có cái gì đó vỡ tan trong nụ cười bình thản ấy. Anh giật mình, thấy tim mình đập mạnh. Một cảm xúc lạ lùng, mạnh mẽ ùa tới bủa vây anh. Bởi vì đã bao giờ, từ khi chia tay H, anh có thể nói về tình yêu cũ một cách bình thản, yên ổn, không day dứt hận thù?. Đã bao giờ, anh có thể nói về H bằng một giọng yêu thương và trìu mến như cô nói về người yêu cũ? Anh đã tự bào chữa rằng mình quá yêu, nhưng thật ra không phải vậy. Yêu không chỉ có nghĩa là phải giữ lấy cho mình, yêu là còn phải biết tha thứ, chấp nhận và quên đi.

Một ngày, anh lại thêm thấy nhớ cô. Không phải chỉ là giọng nói tiếng cười nữa, mà là cách cô nói, cách cô cười, là cái nhìn nghiêng nghiêng và những bước chân tinh nghịch. Là mắt cô sáng bừng lên khi kể anh nghe những câu chuyện nhỏ, là những món ăn đậm chất Hà Nội mà tự nay cô nấu, cô làm. Anh mong mỗi chiều làm việc xong, mong mỗi tối cùng cô lang thang đâu đó. Hà Nội có lẽ đẹp lên rất nhiều trong mắt anh nhờ có cô. Tuần cuối cùng anh ở Hà Nội thì trời trở lạnh. Một sáng chủ nhật, cô ào đến phòng anh, mang theo hơi gió ngoài trời se sắt. Nghẹo đầu nhìn bộ dạng co ro của anh, cười:

- Đi chơi đi anh.

- Lạnh lắm, anh không chịu nổi thời tiết ở đây đâu.

- Đi nào - cô năn nỉ - anh không có nhiều thời gian để tận hưởng cái lạnh ở đây đâu, em muốn anh nhớ mùa đông Hà Nội.

Anh bị thuyết phục, nhưng vẫn thấy ngán ngẩm vì thời tiết.

Cô đưa anh ra bãi sông Hồng. Mùa đông, gió thổi thốc lạnh lẽo. Anh xuýt xoa vì không quen thời tiết. Cô lấy trong túi của cô một cái khăn len màu xanh xám:

- Của anh này.

Cái khăn đan không đều tay, cô hơi đỏ mặt, giải thích:

- Lần đầu tiên em đan đấy. Mà lại phải đan nhanh, vì nếu không, sợ anh về Nam mất.
Anh nhìn gương mặt trẻ con đỏ ửng lên vì ngại của cô. Và nhận thấy rằng trái tim mình tan ra thành hàng ngàn mảnh. Anh chắc chắn là mình đã yêu. Đó là cảm xúc thật của một người từng trải. Đã qua yêu thương và thù hận. Gặp gỡ và chia ly. Hạnh phúc và đau đớn. Không ngần ngại nữa, anh quàng tay ôm cô:

- Anh yêu em lắm.

Cô giấu mặt vào ngực anh thì thầm:

- Nhưng em không xinh mà.

Anh nói dịu dàng từng chữ một:

- Ngốc ạ, vì em không xinh, nên anh mới biết là mình yêu em thật sự.

Hà Nội với anh, và có lẽ cả với cô nữa, hôm ấy không còn lạnh...

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Tin vào ước mơ



“Nếu bạn xây những lâu đài vươn lên cao, cuộc sống của bạn sẽ luôn bền vững. Nhưng trước hết, hãy đặt nền tảng cho đời mình.”
- Henry David Thoreau

Ước mơ không phải là điều gì quá xa lạ. Ước mơ là thứ mà bạn có thể nghĩ đến và đạt được trong khả năng của mình. Ước mơ có thể bắt đầu từ trí tưởng tượng bay bổng của bạn khi còn bé hoặc nảy sinh trong một thời khắc bất chợt nào đó trong suốt cuộc đời bạn. Ước mơ cũng có thể xuất hiện khi bạn đứng ở ngã rẽ của cuộc đời và không còn muốn đi theo con đường quen thuộc nữa. Ước mơ có thể đến vào lúc bạn không trông đợi nhất nhưng lại giúp bạn tìm thấy câu trả lời cho những vấn đề nan giải. Và đôi khi, ước mơ là một điều gì đó rất phi thực tế và thậm chí là không thể nào xảy ra được.

Nói đến ước mơ, tôi thường nghĩ đến lời Bà Tiên nói với cô bé Alice trong câu chuyện Vùng đất thần tiên: “Một khi cháu không tin tưởng vào ước mơ của mình thì ước mơ đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Hãy dành mỗi ngày nửa giờ đồng hồ để nghĩ và thực hiện ước mơ của cháu, về những điều mà mọi người cho rằng không thể nào xảy ra được”.
Thế nhưng, dù có trở thành hiện thực hay không thì ước mơ vẫn có thể thay đổi cuộc đời của bạn bằng chính những tác động tích cực của nó. Một khi đã xác định được ước mơ thật sự của mình, đồng thời tin tưởng nó, bạn sẽ tập trung toàn bộ tâm sức vào việc hiện thực hóa nó. Khi đó, bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống cũng như tin yêu cuộc đời hơn.

Câu chuyện về nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng thế giới Jon English là một minh chứng thuyết phục về sức mạnh của ước mơ. Jon sinh ra và lớn lên từ một khu nhà ổ chuột ở London. Gia đình Jon nghèo đến mức cha cậu phải luôn cắt tóc cho các anh em cậu. Được cắt tóc ở tiệm là ước mơ của Jon suốt thời niên thiếu. Thế rồi vào một buổi chiều nọ, Jon vụt chạy ra khỏi nhà khi cha đang cắt tóc cho cậu. Cuối cùng, cha đã phải đưa Jon một ít tiền và bảo cậu đi cắt tóc ở tiệm.

Đó là lần đầu tiên trong đời, Jon được một người thợ “chuyên nghiệp” cắt tóc cho và nó đã thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi. Lúc về nhà, cậu cứ nhìn ngắm mãi hình ảnh của mình trong gương. Khoảnh khắc đó đã khiến Jon thay đổi ước mơ của mình: quyết tâm trở thành nhà tạo mẫu tóc chuyện nghiệp. Cậu xin giúp việc cho một tiệm cắt tóc nhỏ, sau đó được học nghề và cuối cùng đã tạo nên tên tuổi lẫy lừng trong làng tạo mẫu tóc thế giới về sau.

Trong khi đó với tôi, ước mơ bắt đầu xuất hiện một cách rõ nét khi tôi nhận thấy mình phải tạo ra bước ngoặt mới cho cuộc đời mình. Suốt nhiều năm nay, tôi làm cho một công ty tổ chức sự kiện, lên chương trình cho các hội nghị, hội thảo…

Ngày nào cũng vậy, công việc của tôi bắt đầu từ 8 giờ sáng và kết thúc vào lúc 5 giờ chiều. Nhiều lúc tôi cảm thấy nhàm chán và tự hỏi đâu là điều mình thật sự khao khát. Câu trả lời đến với tôi một cách nhanh chóng: Tôi muốn trở thành nhà văn. Tôi viết ước mơ của mình lên một tờ giấy nhỏ và dán nó trên bàn làm việc. Thế rồi một ngày, Marci Shimoff, đồng nghiệp và cũng là bạn thân của tôi, đã tình cờ nhìn thấy mảnh giấy đó và ngỏ ý muốn hợp tác cùng tôi. Sự tình cờ này đã mang chúng tôi đến với nhau để biến ước mơ của cả hai thành hiện thực.

Sau khi lên kế hoạch cụ thể, chúng tôi gọi điện cho Jack Canfield và hỏi liệu ông có thể thực hiện một bộ sách dành cho phụ nữ không. Nhận được sự ủng hộ của Jack, chúng tôi bắt tay vào thực hiện các ý tưởng của mình. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn và 16 tháng sau, cuốn sách Chicken Soup for the Woman’s Soul đã ra đời trong sự chào đón của nhiều người. Hai tháng liền, nó đã nằm trong danh mục những cuốn sách bán chạy nhất theo bình chọn của thời báo New York với hơn một triệu bản đã bán hết ngay trong lần xuất bản đầu tiên.

Khi ước mơ thật sự bắt nguồn từ khát khao bỏng cháy và bạn sẵn lòng bắt tay vào việc thực hiện nó thì khi đó, điều kỳ diệu chắc chắn sẽ xảy ra. Marci và tôi đã làm việc cật lực cho cuốn sách đầu tiên. Chúng tôi vừa dành thời gian để viết sách, vừa phải làm những công việc cũ để đảm bảo thu nhập. Chúng tôi phải cố gắng sắp xếp thời gian hợp lý để có thể trao đổi công việc với nhau thuận tiện nhất.
Dù gặp nhiều khó khăn nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa và giá trị của công việc mình đang làm. Từ những trải nghiệm của bản thân, tôi hiểu được rằng chính những bước đi nhỏ sẽ tạo nên “số phận” cho cuộc đời mỗi người.

Hãy theo dõi câu chuyện của Christine Horner, tiến sĩ y khoa, để hiểu thêm về sức mạnh của ước mơ. Hãy lập ra các kế hoạch lớn và vươn tới tầm cao mới bằng chính những nỗ lực không ngừng của mình.

Không bao giờ bỏ cuộc


Ngày 21 tháng 10 năm 1998, khi nghe tin tổng thống Bill Clinton ban hành đạo luật về bệnh ung thư và sức khỏe phụ nữ, tôi đã bật khóc ngon lành. Lúc đó, tôi đã nói với mẹ mình dưới suối vàng rằng: “Chúng ta đã làm được điều đó rồi, mẹ ạ!”.
Để đạo luật này được thông qua, nhóm chúng tôi đã mất năm năm ròng đấu tranh không mệt mỏi và vượt qua rất nhiều thử thách. Đạo luật này được thông qua đồng nghĩa với việc những người phụ nữ bị bệnh ung thư vú sẽ được các công ty bảo hiểm thanh toán các khoản viện phí, cả lần phẫu thuật đầu tiên lẫn lần phẫu thuật thẩm mỹ tái tạo ngực tiếp theo. Vào những năm đầu của thập niên 90, hầu hết các công ty bảo hiểm đều không đồng ý chi trả cho lần phẫu thuật thứ hai của bệnh nhân. Giờ đây, với đạo luật mới ban hành này, các bệnh nhân có thể phục hồi lại ngoại hình của mình mà không cần phải lo lắng quá nhiều về vấn đề tiền nong.

Mọi chuyện bắt đầu vào mùa thu năm 1991. Khi đó, tôi chính thức mở phòng phẫu thuật thẩm mỹ ở vùng Cincinnati. Trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ là ước mơ của tôi từ bé, và với phòng phẫu thuật này, tôi đã biến ước mơ đó thành hiện thực. Tôi tin với tay nghề của mình, tôi hoàn toàn có đủ khả năng để giúp đỡ các bệnh nhân tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.
Trong quá trình làm việc của mình, tôi đặc biệt có ấn tượng với nhóm bệnh nhân nữ bị ung thư vú. Mẹ tôi cũng là một thành viên trong nhóm bệnh nhân này.

Vào một ngày đầu tháng 10 năm 1993, một bệnh nhân khoảng 30 tuổi hỏi tôi rằng liệu cô ấy có phẫu thuật thẩm mỹ ngực của mình được không. Tất nhiên là tôi trả lời được. Sau đó, tôi giúp cô ấy thực hiện các giấy tờ liên quan đến cuộc phẫu thuật bằng cách gửi thư yêu cầu được chi trả chi phí phẫu thuật đến hãng bảo hiểm Indiana Medicaid. Thế nhưng, hãng bảo hiểm này từ chối với lý do “không thể thực hiện được”. Nghĩ rằng có nhầm lẫn gì đó, tôi lại viết thư một lần nữa, và câu trả lời tôi nhận được cũng không có gì thay đổi. Không những thế, họ còn khuyên tôi không nên nghĩ đến việc “điên rồ” này nữa.
Tất nhiên, tôi cảm thấy bị xúc phạm và phản đối lại quyết định này. Tôi biết, việc từ chối này xuất phát từ quyền lợi của chính bản thân họ. Tôi hiểu rằng quá trình phẫu thuật sẽ kéo dài và số tiền chi trả cho nó chắc chắn sẽ không nhỏ.

Hơn ai hết, tôi hiểu rõ nỗi đau mà các bệnh nhân của mình đang phải gánh chịu, cả những tổn thương về mặt thể chất lẫn tinh thần. Cuối cùng, tôi quyết định khởi kiện công ty bảo hiểm Indiana Medicaid.
Với chứng cứ thuyết phục cùng những tranh luận sắc sảo của mình, tôi đã thắng trong vụ kiện đó. Nhưng thắng lợi này không mang tính triệt để bởi vì nó chỉ áp dụng cho riêng ca phẫu thuật đó mà thôi. Nếu muốn thực hiện những ca phẫu thuật tương tự, tôi sẽ phải lặp lại hành trình đó cũng như sẽ tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc. Điều tồi tệ nhất là lúc này, các hãng bảo hiểm tư nhân bắt đầu liên minh với nhau để chống lại những vụ kiện cáo của tôi. Lý do họ đưa ra là những cuộc phẫu thuật như thế này không giúp ích gì cho bệnh nhân cũng như việc tái tạo các bộ phận cơ thể vốn dĩ chẳng còn chức năng là điều không cần thiết!

Khi đọc được quan điểm nhẫn tâm đó, tôi đã thề rằng từ nay, bất cứ người phụ nữ nào muốn được phẫu thuật thẫm mỹ ngực sau khi điều trị bệnh ung thư vú cũng sẽ được công ty bảo hiểm chi trả.
Tôi lên kế hoạch cho một dự định táo bạo để đòi quyền lợi cho các bệnh nhân của mình nói riêng và tất cả bệnh nhân ung thư vú nói chung. Dù không chắc cuộc đấu tranh của mình sẽ ra sao nhưng tôi tin rằng, một khi làm theo sự mách bảo của lương tâm thì nhất định mình sẽ đạt được mục tiêu.

Đó thật sự là một cuộc đấu tranh gian khó và mạo hiểm. Nhưng điều đáng kinh ngạc là trong suốt quá trình đấu tranh, tôi luôn nhận được rất nhiều sự hỗ trợ cần thiết và hữu ích. Những sự giúp đỡ này đôi khi đến rất tình cờ, nằm ngoài sự mong đợi của tôi. Chẳng hạn, tôi hiểu rằng để kiến nghị của mình được thông qua thì nhất định nó phải nhận được sự bảo trợ của thượng nghị sĩ Ted Kennedy. Một tuần sau, tại một hội nghị y học cấp bang, tôi gặp một bác sĩ phẫu thuật đến từ Boston. Ông đã nói với tôi rằng: “Tôi đang chuẩn bị phẫu thuật cho thượng nghị sĩ Ted Kennedy vào tuần tới. Bà có muốn tôi hỏi giúp về việc nhờ ông ta đứng ra bảo lãnh cho kiến nghị của bà không?”.

Nhưng đúng lúc đó, dự án chăm sóc sức khỏe quốc gia của Tổng thống Bill Clinton bị thất bại. Nó khiến cho việc đấu tranh của tôi gặp rất nhiều khó khăn, có lúc tưởng chừng không thể vượt qua. Trước tình thế đó, tôi quyết định tham gia vào những cuộc phẫu thuật thẫm mỹ do các tổ chức từ thiện tài trợ. Sự nhiệt tình của tôi đã được đền đáp và nhiều bang đã thông qua đạo luật này. Nhưng đó không phải là thắng lợi cuối cùng. Nếu không được quốc hội thông qua thì thành công ở các tiểu bang như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!
Tuy nhiên, cũng trong thời gian đó, một đạo luật khác về chăm sóc sức khỏe cộng đồng được thông qua. Nó đã tạo tiền đề cũng như củng cố niềm tin để tôi đấu tranh đến cùng.

Đang lúc tôi tràn đầy hy vọng như vậy thì một bi kịch xảy đến với tôi. Mẹ tôi đã qua đời sau 15 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư. Khát vọng cuối cùng của mẹ đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi bắt đầu triển khai một dự án mới có tên là “Dự án hỗ trợ giải phẫu thẩm mỹ”. Dự án này là cách để tôi tưởng nhớ người mẹ quá cố của mình.
Dần dần, những nhận thức chính trị của tôi trở nên sâu sắc hơn. Tôi hiểu rằng đã đến lúc mình phải đạt được thắng lợi cuối cùng. Nhưng để làm được điều này, tôi cần phải gặp được Tổng thống Bill Clinton. Bằng những mối quan hệ của mình, tôi được một thành viên trong Ủy ban Thương mại Liên bang giúp đỡ để đến Washington gặp Tổng thống.

Trước khi cuộc gặp gỡ diễn ra, tôi dự liệu những khó khăn mà mình có thể phải đối mặt. Thế nhưng, trái với dự đoán của tôi, buổi chuyện trò với Tổng thống đã diễn ra hết sức cởi mở. Cuối buổi, Tổng thống đã hỏi: “Bà nghĩ sao nếu tôi đề nghị bà làm việc trong cơ quan lập pháp chuyên về chăm sóc sức khỏe cộng đồng?”.

Ba ngày sau, tôi lại được mời đến gặp Tổng thống ở Cincinnati. Tôi trình bày với Ngài về ý nguyện của mình và nhận được lời hứa giúp đỡ của Ngài. Từ đây, cánh cửa thuận lợi bắt đầu mở ra; bản dự thảo được gửi đến Quốc hội vào năm 1997. Dù phải mất thêm gần hai năm chờ đợi nữa nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng đã kết thúc tốt đẹp.

Tôi chia sẻ khoảnh khắc tuyệt vời này với mẹ và tin rằng, ở nơi suối vàng, mẹ cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng không dừng lại ở đây, tôi biết những thử thách lớn vẫn đang chờ mình phía trước: Bệnh ung thư ngày càng trở nên phổ biến. Làm thế nào để ngăn ngừa hoặc sớm phát hiện được nó? Tôi quyết định cắt giảm một phần thời gian thực hiện các cuộc phẫu thuật để tham gia giảng dạy và tuyên truyền về các tác nhân gây bệnh, cũng như cách để có một cuộc sống khỏe mạnh.

Và sau tất cả những gì trải qua, tôi hiểu được rằng, khi chúng ta thật sự muốn đóng góp sức mình cho cuộc sống thì không gì có thể ngăn cản được ta. Khi đó, hãy tin rằng cả thế giới này sẽ ủng hộ bạn. Và tất cả những gì chúng ta cần làm là lắng nghe thông điệp từ chính trái tim mình.